Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

ĐAU NHỨC NHỐI, DI VẬT TRƯỜNG SA...



Sau khi Hạ sĩ Hoàng Đặng Hùng (chiến sĩ Lữ đoàn 146, Vùng 4 Hải quân) hy sinh tại đảo chìm Đá Lớn A, quần đảo Trường Sa, anh em trong đơn vị chuyển về gia đình vẹn nguyên quân tư trang, đồ dùng sinh hoạt cá nhân của em, từ ngoài đảo.


Mình không lạ gì cái gọi là "gia tài lính đảo" với ít nhất là hòm gỗ, thùng tôn kèm với lỉnh kỉnh túi tắm, ba lô, thế nhưng sáng nay (30/7/2012), khi Trung tá Hoàng Đăng Tuấn xách ra cái va ly vải nhẹ tênh, mình hơi bất ngờ.


Lại thêm bất ngờ nữa là từ hồi biết được tin con hy sinh, nhận lại đồ dùng của con, cả bố Tuấn lẫn mẹ Thúy đều giữ nguyên những thứ đồ trong đó, gọn gàng như thể chờ đợi 1 điều kỳ diệu, chờ con chân sáo ùa vào nhà, xách va ly ra đảo công tác xa như hôm nào...


Và những sự bất ngờ, đều vỡ òa thành những giọt nước mắt, khi tận mắt nhìn thấy "gia tài" của người lính đảo, ngã xuống ở tuổi 20, cách đây vừa tròn 8 năm ròng: 2 bộ quân phục xuân hè, 1 áo khoác thu đông, 1 màn tuyn, 1 đèn pin, quần đùi - áo may ô, bàn chải - thuốc đánh răng - xà phòng tắm, sổ Đoàn viên - quân trang - giấy khai sinh... Thứ quý giá nhất của em, có lẽ là những lá thư nhà, được cẩn thận bọc kín trong 2 lần giấy báo - ni long.


Và những giọt nước mắt của hết thảy những người chứng kiến, đọng lại trong nỗi đau xót đến cùng cực, khi nhìn thấy cảnh mẹ Liệt sĩ Hùng - Trung tá Nguyễn Thị Thúy, mê sảng miên man, ôm chặt những di vật của con vào ngực, lập bập gọi tên đứa con trai độc nhất, mà chị đã nuôi nấng - chăm sóc suốt 18 năm và nhận lại tin con mình ngã xuống ngoài đảo xa, sau 2 năm khi con nhập ngũ, mãi mãi trẻ trung ở tuổi 20.


Cuộc đời này có rất nhiều nỗi đau, nhưng mình chắc chắn, nỗi đau lớn nhất - xót xa nhất là của người bố, người mẹ chưa già, nhưng mất con trong tích tắc, khi đã nuôi con khôn lớn và phải cắn răng lại, chịu đựng sự xa cách nơi con nằm, gần 10 năm, mới nhận được con nhẹ bẫng trong thùng tôn, nuốt nước mắt để đôn đáo lo cúng giỗ cho con trẻ...


Đất nước bình yên ư?. Không phải! Bởi ở đâu đó ngoài đảo xa - biên giới, vẫn có những người lính ngã xuống, hàng ngày hàng tuần mà ít người sống đầy đủ - toàn vẹn trong đất liền, dưới đô thị biết được.


Đất nước hạnh phúc ư? Không phải! Bởi ở đâu đó trong mỗi con phố, miền quê, vẫn có những người bố người mẹ, người em đêm đêm khóc thầm, gọi tên người thân không bao giờ về lại...


Ngàn lần! Vạn lần!. Ghi lòng tạc dạ những gương mặt người lính ngã xuống...


Vạn lần! Triệu lần!. Biết ơn những ông bố bà mẹ đã sinh thành, nuôi nấng và cống hiến giọt máu của mình, để giữ đất nước thân thương, trong nỗi đau - xót xa không thể ai có thể hàn gắn...


Đất nước này, chế độ này và những người đang sống trên dải đất hình chữ S này mắc nợ các anh chị, những người cha mẹ, anh chị em người thân liệt sĩ nhiều lắm. Những sự nợ nần, không thể trả bằng đồng tiền chế độ, ưu đãi trợ cấp mà còn bằng cả sự sống, yếu ớt chờ đựng, trong mỗi giọt máu - con tim...








Mẹ khóc con


Nguồn Blog Maithanhhai



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Xin mời bạn cho một nhận xét để động viên người viết.
(Nhận xét của bạn sẽ được kiểm duyệt trước khi đăng)

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang